Năm
A
Chúa Nhật Thứ 16 Thường Niên
(Bài 2)
Sự ác và đau khổ
cũng có vai trò tích cực
trong đời sống con người
● Kn 12:13.16-19: (17) Khi không có ai tin rằng Chúa nắm trọn quyền năng,
thì Ngài tỏ sức mạnh; còn ai đã biết mà vẫn to gan, thì Ngài trị tội. (18) Nhưng Chúa xử khoan hồng vì Ngài làm chủ được sức
mạnh. Ngài lấy lượng từ bi cao cả mà cai quản chúng con, nhưng có thể sử dụng
quyền năng bất cứ khi nào Ngài muốn.
● Rm 8:26-27: (26) Chúng ta là những kẻ yếu hèn, không biết cầu nguyện
thế nào cho phải; nhưng chính Thần Khí cầu thay nguyện giúp chúng ta, bằng
những tiếng rên siết khôn tả.
● TIN MỪNG: Mt
13:24-30.36-43
Dụ
ngôn cỏ lùng
(24) Đức Giêsu trình bày cho dân chúng nghe một dụ ngôn
khác: «Nước Trời ví như người kia gieo giống tốt trong ruộng mình. (25) Khi mọi người đang ngủ, kẻ thù của ông đến gieo thêm
cỏ lùng vào giữa lúa, rồi đi mất. (26) Lúa mọc lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện.
(27) Đầy tớ
mới đến thưa chủ nhà rằng: «Thưa ông, không phải ông đã gieo giống tốt trong
ruộng ông sao? (28) Thế thì
cỏ lùng ở đâu ra vậy?» Ông đáp: «Kẻ thù đã làm đó!» Đầy tớ nói: «Vậy ông có
muốn chúng tôi ra đi gom lại không?» (29) Ông đáp: «Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm
bật luôn rễ lúa. (30) Cứ để cả
hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt: hãy gom cỏ
lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, hãy thu vào kho lẫm cho tôi».
Dụ
ngôn hạt cải
(31) Đức Giêsu còn trình bày cho họ nghe một dụ ngôn
khác. Người nói: «Nước Trời cũng giống như hạt cải người nọ gieo trong ruộng
mình. (32) Tuy nó là
loại nhỏ nhất trong tất cả các hạt giống, nhưng khi lớn lên lại là thứ lớn
nhất; nó trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được».
(33) Người còn kể cho họ một dụ ngôn khác: «Nước Trời
cũng giống như men bà kia lấy vùi vào ba thúng bột, cho đến khi tất cả bột dậy
men».
Tại
sao Đức Giêsu dùng dụ ngôn mà nói?
(34) Tất cả các điều ấy, Đức Giêsu dùng dụ ngôn mà nói
với đám đông; và Người không nói gì với họ mà không dùng dụ ngôn, (35) hầu ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ: Mở miệng ra, tôi
sẽ kể dụ ngôn, công bố những điều được giữ kín từ tạo thiên lập địa.
Giải
nghĩa dụ ngôn cỏ lùng
(36) Bấy giờ, Đức Giêsu bỏ đám đông mà về nhà. Các môn đệ
lại gần Người và thưa rằng: «Xin Thầy giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng
cho chúng con nghe». (37) Người
đáp: «Kẻ gieo hạt giống tốt là Con Người. (38) Ruộng là thế gian. Hạt giống tốt, đó là con cái Nước
Trời. Cỏ lùng là con cái Ác Thần. (39) Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa gặt là ngày
tận thế. Thợ gặt là các thiên thần. (40) Vậy, như người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi
thế nào, thì đến ngày tận thế cũng sẽ xảy ra như vậy. (41) Con Người sẽ sai các thiên thần của Người tập trung
mọi kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều gian ác, mà tống ra khỏi Nước
của Người, (42) rồi quăng
chúng vào lò lửa; ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng. (43) Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi như mặt trời,
trong Nước của Cha họ. Ai có tai thì nghe.
II. CHIA SẺ
Câu
hỏi gợi ý:
1. Bạn nhận thấy sự ác có mặt ở những nơi nào? trong
bản thân bạn? trong xã hội? trong Giáo Hội? Có nơi nào hoàn toàn vắng bóng sự
ác không?
2. Sự xấu ác và hậu quả của nó là đau khổ có vai trò
tích cực nào trong đời sống của ta, hay trong xã hội con người không?
II. CHIA SẺ
1. Trên thế gian, thiện và ác đấu tranh
với nhau
Bài Tin Mừng hôm nay nói đến một thực tại hết sức khó
hiểu nhưng cũng hết sức phổ biến trên thế gian. Đó là sự hiện hữu của sự ác.
Theo quan niệm Công giáo, trước khi con người xuất hiện, sự xấu ác đã có mặt
trong vũ trụ. Thành quả đầu tiên của sự ác trên con người là làm cho ông bà
nguyên tổ của con người phạm tội, và vì thế làm cho cả loài người mất đi phần
nào hạnh phúc, phải đau khổ ít nhiều từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Từ đó, thế gian luôn luôn có tình trạng tốt và xấu,
thiện và ác trộn lẫn nhau, xen vào nhau, trong tất cả mọi thực tại của thế
gian: trong mọi người, một vật, mọi sự, và trong cả từng người, từng vật, từng
sự. Không một sự nào, vật nào hay người nào tốt hoàn toàn hay xấu hoàn toàn, mà
xấu tốt luôn luôn lẫn lộn: hay mặt này thì dở mặt kia, được cái này thì mất cái
nọ. «Nhân vô thập toàn», chẳng ai được «mười
phân vẹn mười» cả.
Trong một con người đã có những mặt xấu mặt tốt lẫn
lộn, nên trong xã hội cũng như Giáo Hội hay trong bất kỳ tập thể con người nào,
luôn luôn có kẻ tốt người xấu. Gọi là người tốt không có nghĩa người ấy tốt
hoàn toàn, mà là tốt nhiều hơn xấu. Cũng vậy, gọi là kẻ xấu không có nghĩa kẻ
ấy xấu hoàn toàn, mà là xấu nhiều hơn tốt.
Hai nguyên lý thiện và ác, tốt và xấu đấu tranh với
nhau trong nội tâm của từng con người, và trong mỗi xã hội hay tập thể của con
người. Sự ác còn gây nên đau khổ. Có thể nói sự xấu, ác chính là nguyên nhân
của mọi đau khổ trên trần gian. Bất kỳ hành động xấu nào cũng gây nên đau khổ
trước hết cho đối tượng bị nhắm tới, và cuối cùng cho chính người làm sự ác ấy.
Vì có sự hiện diện của sự ác, nên thế gian không bao giờ vắng bóng đau khổ.
2. Ý nghĩa tích cực của sự ác và đau
khổ
Thông thường, người ta cho sự ác và hậu quả của nó –
đau khổ – là những thứ hoàn toàn bất lợi cho con người. Nghĩ như thế có thể
chưa đạt lý và làm cho ta không thể rút ra được điều gì ích lợi từ sự ác hay
đau khổ.
Thiên Chúa cho phép sự ác xuất hiện để thử thách và
thanh luyện con người. Thật vậy, ngay từ nguyên thủy, Thiên Chúa đã dựng nên
trong vườn địa đàng một cây «biết lành
biết dữ» (St 2:17), còn gọi là cây «thiện
ác», đồng thời cho phép con rắn – tức ma quỉ, hiện thân của sự ác – xuất
hiện để cám dỗ con người hầu thử thách lòng trung thành và vâng phục của họ đối
với Ngài. Và con người đã sa ngã (St 3:1-7). Sự thử
thách ấy chắc chắn nằm trong ý định của Ngài, vì sự xuất hiện của con rắn sẽ
không bao giờ có được nếu không được Ngài cho phép. Trong Thánh Kinh, trường
hợp của ông Gióp cho thấy Thiên Chúa đồng ý cho ma quỉ thử thách, cám dỗ ông (x. G 1:12;
2:6). Sự cho phép ấy chắc chắn xuất phát từ tình thương quan phòng của Thiên
Chúa, nên chắc chắn cuối cùng nó sẽ đem lại lợi ích cho con người. Điều quan
trọng là chúng ta phải khám phá ra những ích lợi của sự ác hay đau khổ.
a) Sự ác và đau khổ giúp ta nhận ra sự cần thiết và
ích lợi của sự thiện: Khi làm điều ác để thỏa mãn một thú vui nào đó, ta
gây ra đau khổ cho người khác, người khác thù hận ta, trả thù ta, nên cuối cùng
hậu quả của sự ác là đau khổ lại trở về với ta. Nhiều lần rút kinh nghiệm, ta
dần dần nhận ra làm điều ác chẳng ích lợi gì cho ta và tha nhân, mà chỉ gây đau
khổ cho chính mình. Trái lại, khi làm điều thiện, làm cho tha nhân được hạnh
phúc, thì kết quả của sự thiện ấy cuối cùng rồi cũng trở về với ta, làm ta nên
tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Càng ngày những kinh nghiệm về hậu quả của thiện và
ác càng khiến ta cảm thấy cần phải xa tránh điều ác và gắn bó với điều thiện
hơn.
b) Đau khổ làm ta nên hoàn hảo hơn: Đau khổ
thường được gây ra do một sự thiếu hoàn hảo nào đó. Nếu không có đau khổ, ta dễ
chấp nhận tình trạng thiếu hoàn hảo đó. Nhưng vì đau khổ làm ta không chịu
được, ta bắt buộc phải ra khỏi tình trạng thiếu hoàn hảo để trở nên hoàn hảo
hơn. Một minh họa cụ thể và dễ hiểu: khi ta còn nhỏ, những lần đầu tiên sử dụng
dao, sự vụng về (hay thiếu hoàn hảo) làm ta bị đứt tay. Bị đứt tay đau
điếng một vài lần, ta rút được kinh nghiệm để sử dụng dao khéo léo (hay hoàn
hảo) hơn.
c) Sự sa ngã hay đau khổ làm ta khiêm nhượng và thông
cảm với tha nhân hơn: Nhờ sa ngã một vài lần mà ta thông cảm nhiều hơn với
những người tội lỗi hay sa ngã của tha nhân. Nhờ ngu một vài lần mà ta thông
cảm được với những hành động ngu xuẩn của người khác. Như vậy nhờ đã từng sa
ngã và ngu xuẩn mà ta trở nên khiêm nhượng và thông cảm với tha nhân hơn. Tương
tự, nhờ đau khổ vì một số tình huống cụ thể (đau dạ dày, đau tim, bị giải
phẫu, bị phản bội, con cái hư…) mà ta thông cảm nhiều hơn với những người cùng lâm
vào tình huống như ta. Cổ nhân nói: «đồng
bệnh tương lân». Nếu không lâm vào những cảnh ấy, ta không thể hiểu được
những nỗi đau ấy lớn thế nào. Nhờ sự thông cảm ấy mà tình yêu của ta đối với họ
tăng lên. Tình yêu và đức khiêm nhượng tăng có nghĩa là đạo đức thánh thiện
tăng.
d) Tội lỗi của người khác làm ta đau khổ nhưng cũng
thánh hóa ta: Thiên Chúa luôn luôn dùng đau khổ để thánh hóa những
người Ngài yêu thương và tuyển chọn. Để tạo đau khổ cho những người Ngài muốn
thánh hóa, Ngài thường dùng tay người khác, có thể là người ác mà cũng có thể
là người hiền. Kẻ ác gây đau khổ cho ta vì ác tâm hay vì ích kỷ. Người tốt gây
đau khổ cho ta vì hiểu lầm hay vì vô tình. «Chúa
thương ai thì mới sửa dạy kẻ ấy, và có nhận ai làm con thì Người mới cho roi
cho vọt» (Dt 12:6). Do đó, người hiểu biết nên cám ơn những người gây
ra đau khổ cho ta.
e) Điều dữ có thể trở thành điều tốt: Về điều
này, ngụ ngôn Trung Hoa có câu chuyện: Một
ông già ở gần biên giới có con ngựa rất quí một hôm biến đi đâu mất. Tuần lễ
sau, con ngựa ấy trở về đem theo một con ngựa khác cũng đẹp và quí như nó. Từ
khi có hai con ngựa, con trai ông ngày nào cũng cùng với chúng bạn đua ngựa với
nhau, nên một hôm bị té ngựa gẫy chân. Năm sau, giặc tấn công vào các làng mạc
ở biên giới, các trai tráng trong làng đều phải nhập ngũ ra trận, cứ 10 người
thì chết 9. Riêng con ông lão vì bị què chân nên không phải nhập ngũ nên vẫn
còn sống.
Câu chuyện cho thấy điều dữ có thể là khởi đầu cho một điều tốt, và ngược lại, điều tốt có thể là khởi đầu cho một điều xấu. Nếu người ta có thể biến một điều xấu thành một điều tốt, thì Thiên Chúa quyền năng và nhân hậu có thể biến điều xấu nhất trở thành điều tốt nhất. Thánh Phao-lô đã khẳng định: «Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người» (Rm 8:28). Bài hát «Mừng vui lên» (Exultet) đêm Phục Sinh gọi tội nguyên tổ (một điều xấu) là «tội hồng phúc», vì nhờ có tội đó mà Thiên Chúa ban Đức Giê-su cho nhân loại (điều tốt).
f) Chấp nhận đau khổ để được hạnh phúc: Thiên
Chúa đã dùng chính đau khổ (là hậu quả của sự ác) để tiêu diệt sự ác và đem
lại hạnh phúc đích thật cho con người: «dĩ
độc trị độc». Và những đau khổ ta chấp nhận trong hiện tại sẽ đem lại hạnh
phúc cho chúng ta trong tương lai. Một em học sinh nhờ chịu khó học hành mà có
được đời sống tươi đẹp mai hậu. Cũng vậy, «những
đau khổ chúng ta chịu bây giờ sánh sao được với vinh quang mà Thiên Chúa sẽ mặc
khải nơi chúng ta» (Rm 8:18). «Nếu anh em chịu khổ vì sống công chính, thì anh em thật có phúc!» (1Pr 3:14).
g) Chấp nhận đau khổ là một bằng chứng của tình yêu
thương: Trong đời sống thực tế, đau khổ của ta có thể biến thành
hạnh phúc cho người khác. Sự cực khổ của cha mẹ đem lại hạnh phúc cho con cái.
Nên chấp nhận đau khổ cho người khác là dấu chứng biểu lộ tình yêu của mình đối
với họ. Thiên Chúa đã dùng đau khổ của Đức Giê-su để bày tỏ tình yêu vô biên
của Ngài đối với nhân loại.
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy chúng ta phải chấp nhận
chịu đựng sự lẫn lộn giữa tốt xấu, thiện ác ở trần gian này, ngay trong bản
thân ta cũng như trong xã hội và Giáo Hội. Sự xấu hay điều ác cũng có vai trò
tích cực của nó. Chúng ta cần phải nhận ra sự tích cực đó để chịu đựng điều xấu
ác một cách thanh thản, với tâm hồn bình an. Sự chịu đựng tự nguyện ấy sẽ làm
tâm hồn ta thêm cao thượng và vững mạnh. Bài Tin Mừng cũng cho thấy viễn cảnh
cuối cùng là sự xấu ác sẽ không còn nữa. Do đó sự chịu đựng điều xấu ác hay đau
khổ hiện nay chỉ là tạm thời mà thôi!
III. CẦU NGUYỆN
Lạy Cha, xin cho con biết nhận ra khía cạnh tích cực
hay lợi ích của sự ác cũng như của đau khổ trong đời sống của con, để con chấp
nhận một cách vui tươi và ích lợi hơn. Xin cho con biết tự nguyện chấp nhận đau
khổ như một phương cách biểu lộ tình yêu đối với những người chung quanh con,
vì nhờ con chấp nhận đau khổ, mà người chung quanh con hạnh phúc hơn. Amen.
Nguyễn Chính Kết
http://1234chiase.blogspot.com/
Để trở về bài 1:
Tại trần gian, kẻ
tốt người xấu cùng chung sống với nhau
Web: https://cstm-nam-a.blogspot.com/2023/07/a-tn16a.html
No comments:
Post a Comment